-->

Hãy cảm ơn vì bạn chưa có tất cả những thứ bạn muốn. Vì nếu bạn có rồi thì bạn còn có gì để trông chờ và hy vọng nữa đâu. Hãy cảm ơn vì còn nhiều điều bạn chưa biết. Vì nếu bạn biết hết rồi thì bạn chẳng còn gì để học hỏi nữa sao? Hãy cảm ơn những lúc khó khăn. Vì nếu không có một lúc khó khăn thì liệu bạn có trưởng thành được không? Hãy cảm ơn vì bạn còn có những nhược điểm. Vì nếu không còn nhược điểm gì thì bạn sẽ chẳng còn cơ hội để tiến bộ, để cải thiện bản thân. Hãy cảm ơn những thử thách. Vì nếu không có thử thách nào thì liệu cái gì có thể xây dựng nên sức mạnhcá tính của bạn? Hãy cảm ơn những lỗi lầm bạn đã có. Vì nếu bạn không có lỗi lầm gì thì cái gì sẽ dạy cho bạn những bài học đáng giá như thế đây? Hãy cảm ơn những khi bạn mệt mỏi. Vì nếu bạn không khi nào mệt mỏi tức là bạn không làm việc gì hay sao? Thật là dễ nếu cảm ơn những thứ tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội mới cho mọi người cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo nữa. Suy nghĩ luôn có thể chuyển tiêu cực thành tích cực. Nếu bạn biết cách biết ơn những thứ rắc rối của bạn thì chúng có thể giúp ích nhiều cho bạn đấy!

Nhng t ngt ngào thì d nói, nhng th ngt ngào thì d mua, nhưng mt ngưi ngt ngào thì khó tìm. Cuc sng ngng khi bn ngng hy vng ngng khi bn ngng tin tưng. Tình yêu ngng khi bn ngng quan tâm. Tình bn ngng khi bn ngng chia s. Cho nên hãy chia s điu này vi nhng ngưi mà bn coi là bn. Đ yêu thương không cn điu kin. Đ khi cho đi không cn lý do đ khi quan tâm không cn biết ơn. Gi điu này cho tt c nhng ai bn coi là bn. Và đng quên… gi li cho tôi !

Bài xem nhiều

Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Tiếng Việt mới

In bài này
Tiếng Việt mới

image
Trong một xã hội đầy đẫy những "băng huyết" (băng hoại huyết thống) trên mọi phương diện, và "lẹo dối" (lươn lẹo và dối trá)



TIẾNG VIỆT MỚI


Đồng hồ không người lái có cửa sổ
Trên tay tôi, ba giờ rưỡi chỉ ngay.
Tôi lặng nhìn đất nước từ máy bay,
Và thở dài, nhớ những ngày xưa cũ.
Bên cạnh tôi, người đồng hành hỏi nhỏ:
-"Vẻ ông căng, bức xức quá đi thôi.
Trong nội thất máy bay ông đang ngồi
Có chuyện gì mà sao coi không ổn?"
-"Dạ thưa ông, thập niên này là bốn
Tôi xa quê, nên khó tránh bồn chồn."
-"À ra thế, nên hiển thị rõ ràng
Trên nét mặt, tâm trạng ông, tôi thấy.
Ông xa xứ lâu đến như thế ấy
Chắc du sinh đi học lấy chuyên tu.
Học vị, người mình trọng thị lắm cơ!"
-"Vâng, không sai, tôi du học bên Pháp.
Nhưng thưa ông, tôi không trọng bằng cấp."
-"Tôi thống nhất ông. Biện pháp thành công
Là chủ yếu phải triển khai thật hăng
Tính năng nổ, tranh thủ nhanh, khẳng định
Tài nghệ mình, theo con đường tiên tiến."
-"Ông muốn nói: đồng ý kiến với tôi
Điều quan trọng là mình phải triển khai
Tính tháo vát, siêng năng, tài mình có,
Cố gắng sao cho mọi người nhận rõ
Để đạt thành quả không khó, trong đời?"
-"Đúng vậy, nhưng mà này ông bạn tôi ơi,
Tôi có đôi lời khuyên ông thành thật,
Ngôn ngữ ông nên theo thởi cập nhật
Văn hoá hiện đại cho thật khẩn trương.
Thôi chúc ônng thư giãn để tham quan
Cho thật tốt mọi cảnh quan trong nước.
....


Khi sắp đến cửa khẩu Tân Sơn Nhất
Thì người lái báo cho biết Trung Tâm
Quản Lý Đường Bay đã mở đường băng
Cho đáp xuống cảng Sài Gòn liền đó.
Vào đến trạm Kiểm Tra gặp cán bộ
-"Hộ chiếu đâu?" mặt ổng hất lên cao
Tôi ngớ ngẩn hỏi:-"Hộ chiếu là sao?"
-"Thế anh không có giấy tờ du lịch
Do Cơ Quan Chủ Quản cấp phát?
Này, anh cần phải nghiêm túc, nghe chưa!"
Người cán bộ nói bằng một giọng khó ưa.
Tôi vội cầm thông hành đưa ra trước.
-"Anh sống ở bang nào bên Mỹ quốc?"
-"New Jersey, ở miền Bắc Hoa Kỳ."
-"Anh vào đây, mang theo những thứ gì?
Kiều hối đem bao nhiêu tất cả?"
-"Kiều hối là gì? Thưa tôi không rõ."
-"Từ này mà không biết? Chỉ linh tinh!
Thôi khẩn trương đi! Bực cả cái mình!"
Tôi nghĩ ổng muốn tôi nhanh hơn nữa,
Và cho tôi là vớ vẩn, lớ ngớ.
Trong một thoáng, tôi chợt nhớ (may ghê)
Chữ hối xuất, nên đoán là ngoại tệ,
Bèn trả lời:-"Có một ngàn đồng Mỹ."
Ông cán bộ:-"Thôi, cứ thế. Đi đi,
Nếu mà anh còn có vấn nạn chi
Phòng Công Tác Nước Ngoài, qua mà hỏi."
Lấy hành lý sang Hải Quan đứng đợi
(Khai quan thuế, như mình gọi ngày xưa)
Không có gì khai, một lúc tôi chờ.
Khi bước ra ngoài, tôi thở phào, nhẹ nhõm.
Mới vài giờ thôi, mà đã thấy ấn tượng.


***


Gọi taxi về khách sạn mới gay
Thấy tôi ngơ ngác, bác tài hỏi ngay:
-"Hoan nghênh Việt kiều hôm nay về nước!
Có dự kiến gì em cũng giúp được."
-"Ồ, hay quá. Ở đâu thức ăn ngon?"
-"Em đề xuất nhà hàng này. Thực đơn
Rất cao cấp, chất lượng luôn đảm bảo.
Ăn uống vô tư mà giá lại rẻ.
Ông đừng đi tìm chỗ này, chỗ kia
Tuy hoành tráng nhưng giá sẽ khủng nhe.
Bình quân cũng mỗi người trăm đô đấy.
Khách nước ngoài thì phải trả như vậy.
Mà ngược lại, ông vào mấy tiệm chui,
Thì lại có khả năng mồi bị chũm.
(Hỏi ra tôi mới hiểu được ý chính:
Vào nơi lén lút, khó tránh bị lừa!)
Rồi bác tài lại tiếp tục hỏi dò:
-"Ông thỉ thoảng có muốn trò tươi mát?
Đi hộ lý cho thân khoẻ giây lát."
-"Cái gì? Hộ lý? Tươi mát hả anh?"
-"Thì cái chuyện quan hệ đàn bà, đàn ông.
Về Việt Nam, ai mà không biết đến!"
-"Thôi, cảm ơn, tôi quả tình không dám.
Mà, từ đây về khách sạn xa không?"
Tôi vội vàng đánh trống lảng cho xong.
-"Từ đây vào thì không đường cao tốc.
Nhưng giờ này vắng, không sợ ùn tắc.
Không có tai tệ nạn chắc cũng nhanh.
Trừ khi gặp một sự cố giao thông."
Tôi nhẩm đoán tuy là không xa lộ,
Nhưng nếu không gặp tai nạn xe cộ,
Hay là bị một cản trở lưu thông
Thì chắc cũng sẽ không bị kẹt đường,
Và mình sẽ kịp nhận phòng nhanh chóng.


***


Đăng ký xong, đầu nhức như đinh đóng
Tôi lăn ra xem chiếu bóng hộp một hồi
Cả thân mình như bay bổng chơi vơi
Vì mệt rũ, ngủ một hơi đến sáng.
Vài hôm sau. có điện thoại anh bạn
Gọi liên hệ đề nghị đám bạn tôi
Sẽ quy hoạch buổi tiểu trà cho vui.
(Tôi hiểu là các bạn tôi muốn có
Một tiệc nhỏ để cùng nhau gặp gỡ.)
Tôi y hẹn, tối hôm đó, thật vui.
Lũ bạn quỷ đã bố trí cho tôi
Ngồi sát cạnh bên một người rất đẹp.
Lại đem máy ảnh kỹ thuật số chụp.
Khiến tôi như được bay tuốt lên mây.
Họ gọi cho tôi một ly cà phê
(Mà dùng một cái tên nghe lạ hoắc
Như là: cái nồi ngồi trên cái cốc.)
Chợt cô gái bên cạnh huých tay tôi:
-"Tư duy gì vậy? Mình ra hát đôi,
Hay là mình lên múa đôi, anh hả?
Các nghệ nhân đã chơi nhạc rồi đó!"
Cã lũ bạn lùa hai đứa tôi ra.
Trên sàn nhẩy, cô gái hỏi, dò la:
-"Ở bên Mỹ anh làm gì, chắc khoẻ?
Thu nhập tầm hẳn là nhiều vô kể?"
(Tiền lương tôi, cô biết để làm gì?)
Tôi ậm ừ, nhưng cô vẫn không tha:
Tiến công tiếp:-"Anh à, em phát hiện
Là em thấy anh quả là đối tượng
Của em rồi, em rất hứng thú anh.
Em hồ hởi, muốn được anh quản lý"
Tôi bật cười:-"Tôi, hay cô, quản lý?
Nếu tôi chịu, cô "xử ní" ra sao?"
-"Thì trước tiên, phải tuyên bố đã nào."
-"Tuyên bố gì?:-"Anh lạ sao? Tuyên bố
Lễ hứa hôn! Rồi em mua căn hộ,
Và lần hồi, mình sẽ đả thông nhau..."
-"Trời ơi! Mua nhà cho cô? Tiền đâu?"
-"Căn hộ anh sở hữu đâu! Đem bán
Mua bên này, em bảo quản cho anh
Để tên em, em sẽ ủng hộ anh
Rất triệt để, em mong anh xử lý!"
Tôi nghe nói, cứ rùng mình, thầm nghĩ
Quan hệ kiểu này, ủng hộ thế ni
Thì hệ quả chắc sẽ phải khủng ghê,
Cao huyết áp, lại có cơ tai biến
Mạch máu não, ắt sẽ toi mạng sớm!
Rồi cô gái lại hạ giọng nhẹ nhàng:
-"Thôi đừng chảnh với em, em sẽ thương.
Thật sự em rất giản đơn, anh ạ.
Em phát hiện với anh, em hứng thú
Nhưng anh chảnh em hổng chiụ đâu nghe!"
(Chảnh là gì, tôi chẳng hiểu mô tê.
Mãi về sau mới hay là làm bộ).
Cuối cùng thì cô đột xuất cực độ:
-"Bú mồm em đi! ở đó chờ hoài!"
Tôi xốc quá, choáng lên, ngã sóng xoài,
Và bất tỉnh, cứng cả người, tại chỗ!


***


Vài hôm sau, để lấy lại phong độ,
Tôi quyết định sẽ ra Huế tham quan.
Xuống lễ tân khách sạn hỏi tiếp viên
Trạm xe lửa, để đi tìm mua vé.
Cô trả lời:-"Cục đường sắt thì dễ
Gần đây thôi, ông đi bộ được rồi
Đã vừa khoẻ, lại vừa được thảnh thơi,
Đài Thủy Văn cho biết trời đẹp lắm."
Ở nhà ga, người bán vé cẩn thận:
-"Vé tầu lửa? Mà ghế cứng, hay mềm?"
-"Nếu ghế mềm, bao nhiêu phải trả thêm?"
"Không nhiều lắm."
-"Vậy ghế mềm.", tôi chọn
Để mà ngồi cho bàn tọa được...sướng.


***


Ra đến Huế, sau vài chặng tham quan
Tôi đau bụng, hỏi một khách qua đường
Liệu có chỗ giúp tôi, đang cần gấp.
Ông khách trả lời:-"Nếu ông khẩn cấp,
Nhà ỉa kia, nhưng tùy mức ông đi.
Nặng hay nhẹ, tiền họ tính khác nghe.
Dịch vụ nặng, tiền ông đi sẽ đắt!"


***


Toát mồ hôi, tôi giật mình tỉnh giấc
Thì ra đây chỉ là giấc mơ thôi!
Định về quê, tôi bỗng thấy bồi hồi
Không có lẽ tiếng Việt tôi cổ lỗ
Phải đem theo thông dịch viên giúp đỡ?
Tiếng nước tôi sao lạ quá thế này?
Có nhiều hôm xem phim với phụ đề
Đầu tôi bị nhức luôn vì chẳng hiểu.
Đọc những bài trên NET càng khó chịu.
Thêm chữ "Y" cứ bị đổi thành "I".
Đọc riết rồi tức muốn chết luôn đi.
Vậy mà sao báo Việt ta bên Mỹ
Cũng hùa theo mà dùng những chữ ấy?
Chẳng có lẽ là để thấy mình ngon,
Cũng văn minh,cũng hiện đại theo dòng?
Tôi tự hỏi Nguyễn Du còn đang sống,
Hay Trần Trọng Kim gặp phải tình huống
Như tôi kể trên, khổ sướng thế nào?
Mà thôi, sao tôi cứ mãi tào lao
Đất nước tôi tự hôm nào đã mất
Ngôn ngữ họ bây giờ thật lạ hoắc
Tôi có nói gì cũng vô ích mà thôi.
Vài mươi năm nữa thì cũng xong đời.
Chúng tôi đây, rồi mọi người cũng sẽ
Lũ lượt rủ nhau mà đi hết cả
Về bên kia, gặp cha mẹ, ông bà.
Lúc ấy thì ta lại nói tiếng nước ta.
"Tiếng nước tôi" biết bao là yêu dấu!

Tác giả : YÊN HÀ

Ông bạn Yên Hà, xin chớ sầu não!
Tiếng nước ta vẫn quý báu vô cùng.
Trải bao đời, bao thế hệ dầy công
Chau chuốt nó, điểm tô thành hoa mỹ.
Cái trong sáng tiếng Việt ta phải giữ.
Người Việt Nam hải ngoại sẽ luôn luôn
Cái đẹp, hay của tiếng Việt bảo tồn
Không để nó bị vùi chôn!
Nhất định!


CHẨM TÁ NHÂN

If you find this article useful, please feel free to link to this page from your website or blog.




Widget by Tanchau123.blogspot.com


Không có nhận xét nào:

♦Mời bạn Nhận xét ,viết lời bình cho bài viết này!
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.